Friday, February 14, 2014

Nhánh Hoa Trạng Nguyên




1.
 ....ngày...tháng...năm ...
     Rồi thì những cơn gió mùa đông thổi đến, bầu trời xanh trên cao nguyên như chuyển mình, lờ lững vài đám mây trắng nhẹ trôi thênh thang, theo chiều gió những chiếc lá thông run rẩy nhoài nguời ra sau ngày chuyển mùa; lác đác bên ven đuờng ,màu vàng tuơi của hoa dã quỳ rộ lên lung linh trong ánh nắng vàng tuơi ...Đà Lạt thuở ấy cả khoảng trời thơ mộng của cây và lá,của thông và hoa ,của nước hồ và những gợn sóng li ti ,thi thoảng khe khẽ vỗ vào bờ. Khi hơi sương buổi sáng tan dần ,đón nhận ánh nắng dìu dịu của ban mai ,vài chiếc thuyền mộc nho nhỏ của người dân kéo vội tấm lưới ,lấp loáng dưới mặt hồ tạo nên một bức tranh thủy mạc vô cùng sống động.


    Mơ màng nhìn qua khung cửa kính trong quán cafe quen thuộc của người bạn nhìn mông lung ra khoảng trống trước mặt, dòng người buổi sáng bắt đầu cho một ngày mới ,nhấp nhẹ ngụm cafe những vòng tròn do thuốc tạo ra được xuyên vào nhau, lơ đãng bay ra xa hòa quyện vào nhau thành những sợi khói mong manh. Tiếng gọi của nguời bạn khiến chàng ngoái lại :
  - Phuơng hỏi điều chi vậy ?
 Với dáng nguời hơi thấp, Phương nguời tỉnh Đồng Nai, xứ đạo Gia Lâm. Tình cờ quen nhau mặc dầu cùng là sinh viên năm thứ hai chuyên ngành khoa Anh ngữ, Đại Học Đà Lạt:
  - Em nói thật ,ngày xưa ở giáo xứ ,em cũng kèm dạy học .Cũng có nguời em nuôi dễ thuơng xinh xắn lắm...
  - Thế là em muốn làm mai đấy à ? mỉm cuời hỏi
 Chàng lơ đãng thả hồn nhìn theo dòng nguời đang hối hả di chuyển trên dốc Lê đại Hành toả xuống bùng binh gần ven hồ Xuân Huơng, những chiếc áo len xanh màu đồng phục của các học sinh ,xa xa các thiếu nữ đang ôm cặp truớc ngực vừa đi nhoẻn miệng cuời duyên ,khoe hai chiếc đồng tiền lúng liếng trên gò má đỏ au đặc trưng của nguời dân xứ suơng mù.


Chàng ,Phương và Thành ở độ tuổi sấp xỉ nên dễ thông cảm và gần gũi nhau. Chàng có thời gian sống ở Sài Gòn ít lâu nên không hiểu tự lúc nào dẫu là dân đà lạt gốc, nhưng lại lây cái tính dễ dãi ,giúp người và khẳng khái nên " Nhóm ba người " này chẳng hẹn mà lại gặp. Kể cũng có cái duyên và thuận tiện trong việc học,dễ trao đổi ,thảo luận, làm bài tập chung ,và cả những khi lên giảng đường ,nhất nhất đều có nhau như " ba chàng ngự lâm pháo thủ " năm xưa...
     Những lá thư trao đổi qua lại, theo dòng thời gian như rút ngắn khoảng đuờng từ giáo xứ Gia Kiệm lên Đà Lạt nơi chàng đang giảng dạy truờng cấp 3 ,thành phố được mệnh danh thành phố ngàn hoa ,quả thật vậy nguời Đà Lạt sao mê hoa tới lạ thuờng , như một thói quen có từ lâu đời. Bất cứ ngôi nhà nào trên thành phố ,truớc mặt tiền thuờng là các cụm hoa hồng, hoặc dàn thiên lý màu vàng tuơi đuợc cho leo quanh hàng rào, trên triền đồi, duới tán thông hay ven hồ; hình như thiên nhiên ưu đãi cho thành phố cao nguyên này,không những về mặt khí hậu tuơi mát quanh năm trên độ cao 1500 mét so với mặt nuớc biển ,mà còn là xứ sở của hoa, có thông reo quanh năm như vỗ về ôm ấp nguời dân hiền hoà nơi đây .
Ấy là chưa kể những khóm hoa Lan ,được các nghệ nhân tỉ mỉ vun sới trong các lồng kính, ven hông nhà hoặc trước vườn. Vào những buổi sáng thỉnh thoảng các nghệ nhân yêu hoa hay săn lùng các khóm hoa Lan, được người dân tộc mang ra chợ từ khi còn hơi sương chưa nhả hết đất.

   Chiếc xe Dream 2 chạy thong thả xuống đèo Prenn như hoà vào nỗi nhớ của chàng huớng về Đồng Nai. Trao đổi qua những lá thư, chàng dần như hiểu thêm về Ngọc, cô bé có đôi mắt tròn to, nổi bật trên khuôn mặt hình trái xoan, mái tóc dài xõa ngang vai đen nhánh. Chàng ngắm nghía tấm hình cô bé vừa gởi tặng theo lá thư ,vào những tiết trống khi đổi lớp, lòng thầm nhủ:" Nhìn Ngọc có nét hơi giống thiên thần ..." vừa ngẫm nghĩ chàng ghé qua nhà Anh Nam để lấy giống cây hoa " Trạng Nguyên ".

Màu đỏ tuơi xen lẫn nhánh xanh ,loài hoa đặc trưng báo hiệu mùa Noel ,và cũng là loài hoa Ngọc yêu thích. Không hiểu sao Ngọc lại thích loài hoa này. Thường thì khoảng thời gian gần Noel, với không khí hội hè trên Đà Lạt, nhiều nhất tại nhà thờ con Gà hoặc ngang qua phía trước địa phận Tòa Tổng Gia'm Mục, hoa trạng nguyên tươi thắm đỏ rực khoe màu vươn lên trong sắc nắng. Thi thoảng có những cây trạng nguyên thân nhỏ, cao 0,6 đến 4 m. Những lá răng cưa màu lục sẫm dài khoảng 7–16 cm. Các lá trên cùng, còn gọi là lá bắc, có màu đỏ lửa, hồng hay trắng và thường bị nhầm lẫn là hoa. Hoa thực sự là các cấu trúc nhỏ màu vàng, tìm thấy ở trung tâm của các cụm lá.
  Theo kinh nghiệm, khi trồng loài hoa này trong nhà, nên khéo sắp đặt sao cho nó có thể tiếp nhận ánh nắng mặt trời vào buổi sáng và nhờ thế nó sẽ tạo ra bóng râm trong thời gian nóng nhất của ban ngày, nhờ chiều cao khiêm tốn của chúng.


 Mặt khác về nhận thức tâm linh , Người Aztec cổ đại coi trạng nguyên là biểu tượng của sự trong sạch. Chuyện kể rằng một đứa trẻ không thể kiếm được quà tặng cho Đức Chúa trong đêm Nô en đã nhổ vài cây cỏ dại mọc ven đường và tin rằng, một món quà tuy khiêm tốn nếu được trao tặng với một tình yêu, sẽ được chấp nhận trong mắt Chúa. Khi được mang tới nhà thờ, những cây cỏ dại ấy đã nở ra thành các bông hoa màu đỏ và lục; giáo đoàn cảm nhận rằng họ đã được chứng kiến một phép màu kỳ diệu của Chúa. Vì thế chúng còn được biết đến như là hoa Nô en, hoa Giáng sinh (Christmas flower) tại Bắc Mỹ, được sử dụng để hoa trang trí trong dịp lễ Giáng sinh.


   Theo cảm giác qua trao đổi thư tín ,sau thời gian dài kể từ lúc quen nhau, chàng mơ hồ nhận biết sở thích này của nàng.
   Chiếc xe xóc mạnh lên ,chàng dừng xe bên dọc đuờng chăm sóc lại hai giò hoa treo lủng lẳng bên hông xe, mỉm cuời tươi sáng khi liên tưởng đến sự hạnh ngộ với Ngọc cùng gia đình của nàng. Con đuờng dài ngun ngút ,hết đèo Prenn qua Đức Trọng, trải dài xa xa là những cánh đồng bắp trổ cờ ,những thân bắp chắc nịch xanh ngát vuơn cao trên bầu trời; từng làn gió thổi qua tạo thành tiếng rì rào trong đám bắp, vẻ đẹp của đồng xanh và khí trời lành mạnh khiến chàng như cảm thấy vui hơn,rú ga vuợt qua Di Linh để chạm tới đoạn đuờng đèo Bảo Lộc hoang vu xác xơ ....

2.
...ngày... tháng... năm...

Tình cảm con người là sợi dây liên kết mầu nhiệm, đôi khi rất mơ hồ chỉ có thể cảm nhận được qua hành động ,nụ cười ,giọng nói được biểu lộ trong giao tiếp . Những bài học Tâm lý ngày xưa trên giảng đường thời chàng còn Sinh Viên Sư Phạm ,không hề lý giải được lý do nguyên nhân và tại sao ngay lúc này như có một động lực huyền bí, thúc đẩy chàng xuôi nam. Trong những lần đi thực tập vào những năm cuối, năm thứ 4 tại trường Lê Quí Đôn Sài Gòn gần đường Võ Văn Tần; chàng cứ lẳng lặng dồn tất cả nỗ lực để đạt điểm cao, vận dụng phương pháp nào ngắn nhất để truyền đạt kiến thức trọng tâm từ bài giảng đến được các học sinh . Chàng đã đạt được điều này tương đối khá dễ dàng so với các bạn cùng khóa . Bù lại là những chiều thứ Bảy,Chủ Nhật trong lúc các bạn bè dung dăng dạo phố cùng bạn gái hoặc người yêu dễ dàng bao nhiêu thì chàng lại cảm thấy lúng túng bấy nhiêu ,nhiều khi đến độ khó có thể tin va` chấp nhận được.

  ....Chẳng là trong tuần lễ đầu, đoàn giáo sinh thực tập sư phạm sau khi ổn định chỗ ở tại Bảo Lộc, trong đoàn có cô giáo sinh tên Thủy ,dáng cao nước da sáng ,mái tóc dài ngang vai màu hạt dẻ ,ít nói nhưng có nụ cười rất có duyên; với chàng thì mọi người trong đoàn đều giống nhau khi tiếp xúc,bình đẳng và không phân biệt.
Trớ trêu thay, khi phân công hai người lại chung nhóm, nghĩa là phải cùng nhau soạn giáo án khi lên lớp, sửa chữa điểm yếu của nhau ở mức độ có thể chấp nhận. Tình cảm đôi khi cũng phát sinh từ sự gần gũi thường xuyên; mặc dù chàng không để ý đến những chuyển biến này trong Thủy, nhưng đám bạn bè hầu như đều nhận ra và trêu chọc hai người. Chàng cũng chẳng bận tâm lắm về chuyện này ,nhất mực đối xử đúng mực trong tình nghĩa bạn bè, đồng nghiệp. Thậm chí chỉ cảm thấy vui hơn khi nhận được tấm thiệp chúc Tết của cô bạn cùng thực tập; và dòng đời lại tiếp tục lặng lẽ trôi qua...
  Nghĩ cũng lạ ,tình cảm đầu đời của chàng lại là lý tưởng phục vụ. Với chàng, nhiệm vụ giáo dục thế hệ trẻ là chính; chàng như vùi đầu vào đám giáo án, cố tìm tòi ra cách để rút ngắn thời gian giúp học sinh dễ hiểu, nắm chắc những vấn đề được hướng dẫn tại lớp, sao cho các em hiểu bài là niềm vui của chàng. Ngoài những giờ phụ đạo trên lớp, chàng còn tìm cách giúp một số em học yếu mang về nhà kèm cặp thêm, chẳng hề quan tâm đến những thiệt thòi, cái đuợc hay mất trong cuộc đời. Bù lại, xuất phát từ quan niệm, qua lối sống đầy nhiệt huyết của chàng đã khiến cho nhiều phụ huynh và học sinh ngày càng yêu mến ,cảm phục ...
  Từ những ngày đầu về trường nhận nhiệm sở ,được phân công dạy lớp ,cho tới giờ này chàng vẫn nhớ như in tên của từng học sinh trong lớp, ưu và khuyết điếm của từng em. Kiểm tra 15 phút đầu giờ là biện pháp được chàng luôn xử dụng ,để nâng cao phản xạ nhận thức học tập, cũng như tạo không khí sinh động ngay khi vừa vào tiết học, phần nữa cũng giúp các em đạt cao hơn số điểm mình mong muốn . Bằng tất cả khả năng nghiệp vụ, tiết học chàng phụ trách bao giờ cũng đạt yêu cầu. Tập cho các học sinh thói quen làm việc cho dù không có giáo viên bộ môn tham dự cũng vậy. Trong vai trò hướng dẫn học sinh, món quà chàng không mong mà lại nhận được là Phụ Huynh và nhà trường đặt niềm tin vào phương pháp dạy học của chàng.

3.
...ngày... tháng... năm ...
  Xe dần xuống đèo, những chiếc xe tải nặng nề, ì ạch gầm ga, xả cuộn khói đen tòan mùi dầu loang trong màn hơi suơng. Nỗi nhớ Ngọc dường như làm chàng quên đi cảm giác trống vắng một mình trên đoạn đuờng đèo vắng vẻ, quanh co đầy nguy hiểm; hình như trong tình cảm của nguời đang yêu, mới chiêm nghiệm và khám phá ra là không biết sợ mỗi khi hình dung đến cái viễn ảnh hạnh phúc ngọt ngào đang đón chờ .
Chắc chỉ có những nguời đang yêu mới cảm nhận đuợc cảm giác ngọt ngào của tinh yêu đầu đời là như thế,cái cảm giác như không uống ruợu mà lòng đã say ,lâng lâng ,nhẹ nhàng thơ thới ....
Những quãng đường vắng theo hình gấp chữ u ,những ổ gà nhấp nhổm như chạy đua theo nỗi nhớ, chàng cũng không biết nhiều về gia đình của Ngọc, chỉ được biết Ba Má nàng là người Bắc còn có Chị Nàng và người em trai tên Vũ. Lần này, mượn cớ đến thăm nhà người bạn gần đó vào dịp Hè, để ghé qua nhà Ngọc thăm và làm quen. Chỉ có vậy thôi sao mà lòng lâng lâng ,lại có chút hồi hộp âu lo...còn hơn là lên lớp ngày đầu tiên....Cơ khổ cho những ai có số phần giống mình...Nghĩ cũng vui vui ,nhiều khi đứng trước toàn trường gần cả ngàn em học sinh gồm cả Phụ Huynh, các Đồng Nghiệp, chàng luôn tỏ ra chững chạc ,đâu ra đó ,không nhầm lẫn, lắm khi còn mang tính thuyết phục nữa cơ chứ!!! Vậy mà, chuyện chẳng có gì thì lại "thần hồn nát thần tính". Chàng khẽ chặc lưỡi :
  "...Rõ khổ, ai lại như mình ,yêu chi cho vất vả như thế cơ chứ !!? Chỉ nghĩ thoáng qua thôi để rồi lại tự trấn an: mình tỏ thật lòng cơ mà ,chắc đúng là yêu rồi...mà chẳng lẽ mình lại yêu như thế ư !? Và như thế gọi là tình yêu hay " Giấy xác nhận tình yêu có công chứng " như lũ bạn hay đùa ,mỗi khi có dịp tâm sự vụn cùng nhau trong quán cafe...

 
 
...Càng gần tới Phương Lâm ,Dốc Mơ-Gia Kiệm, những ngôi nhà san sát bên nhau dọc hai bên đường; thấp thoảng từ xa nhà thờ ẩn hiện, có vẻ như người dân nơi đây rất mộ đạo, dân cư thưa thớt trên dưới 30.000 người vào khoảng 700/ km vuông
  Sự thay đổi thời tiết của miền đất phương Nam làm chàng cảm thấy nóng mỗi lúc một nhiều hơn, may là lúc khởi hành trang bị nón và cặp kiếng mát nên cũng bớt phần rát mặt vì gió và sức nóng của khí hậu nơi đây. Ấy vậy mà trong thơ văn người ta thường ví cái nóng của Sài Gòn như dịu đi bởi gặp được người:


Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mua thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa...

Đang là đầu mùa chôm chôm, dọc đường những trái chôm chôm thấp thoáng từ xa trong các khu vườn như rung lên trong nắng. Hai màu vàng đỏ của những trái chôm chôm như làm tỏa bớt đi cái nóng, dịu đi cơn khát của chàng trong chuyến đi xa; lòng chợt thoáng lâng lâng với tình cảm đầu đời. Cái cảm giác lạ lùng ấy:như say mặc dầu chưa nhấp môi, như đã yêu mà chưa một lần gặp gỡ. Lãng mạn như thơ của Thi sĩ Nguyên Sa:

Ấy là em trên đường đi buổi sáng
Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn

....Loay hoay một lúc, chàng cũng tìm được số nhà của Ngọc. Trong ánh nắng chiều như còn sượng sùng chưa muốn xuống khỏi đầu ngọn tre, phía tay trái nhà nàng là một gốc cây cao to, thấp thoáng đằng sau là ngôi nhà được sơn màu xanh, hình như phía sau là nhánh vài cây cau mà tàu lá vươn cao lên vòm trời, trong cái nhập nhòe màu da cam da trời. Những dãy chuồng nuôi chim " Cút " nối tiếp nhau được kê ngay ngắn, san sát dọc bên hông nhà. Vẻ mặt thật vui của Ngọc cùng gia đình trong phòng khách khiến chàng cảm thấy yên tâm và thêm yêu mến không khí sinh hoạt của gia đình nàng .
 - Thế cháu giảng dạy trên Đà Lạt à? Không quen thì thôi,chứ quen rồi mai mốt có thời gian cứ ghé nhà Thím chơi, đừng ngại gì nhe!
Ba Ngọc là một sĩ quan trong quân đội, dáng cao và tóc thì bạc trắng cả hai bên đầu. Gia đình nàng gốc người miền Bắc di cư vào Nam trước năm 1954 và lập nghiệp tại đây từ đó cho tới nay; cả nhà vang tiếng cười nói, không hiểu vì chàng đang yêu hay đang đắm say dư vị trong sáng trong sinh hoạt của gia đình nàng mà lòng ngỡ như:


Tôi đã gặp em từ bao giờ
Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
Kể từ gió thổi trong vừng tóc
Hay lúc thu về cánh nhạn kia ?

...Ánh trăng lấp ló sau ngọn cây; cả ba: chàng, Ngọc và Vũ em trai nàng cùng thả bộ đi dọc về huớng nhà nàng. Ven đường hương thơm của các loài hoa thoang thoảng, bên cạnh Ngọc chàng như mơ màng một ngày nào đó không xa nếu như định mệnh xắp sếp cho hai tâm hồn được ở bên nhau :

Ôi, vai kề vai.
Hương ngát mái đầu!
Đêm nằm nghe bước mộng trôi mau.
Gió ơi, gửi gió lời tâm niệm,
Và, nguyện muôn chiều.
Ta có nhau.”
(Phạm Đình Chương/Đinh Hùng)

4.
...ngày tháng... năm ...

..." Cuộc đời là những biến động không ngừng nghỉ và con người là nhân tố trung tâm điều hòa các mối quan hệ xã hội ". Vừa chớm mùa nghỉ hè, buổi sáng đẹp trời Đà Lạt như bao ngày khác, chàng nhận được Phone của Ngọc báo nàng đã có mặt tại Đà Lạt; niềm vui gặp lại nhau bao la kể xiết, cả hai rong ruổi cùng nhau trên chiếc xe Dream thăm và tham quan cảnh đẹp trên thành phố hoa xinh đẹp này . Chiếc xe trực chỉ ghé lên vườn hoa Minh Tâm, nằm trên đường Trần Hưng Đạo đi về huớng ngã ba Chi lăng, trước khi tới điện lực rẽ phía tay phải theo huớng khe sanh chạy dài vào giữa ngang đường. Địa điểm này là một trong những cảnh đẹp của Đà Lạt.
Những nhớ nhung vì xa cách, nỗi vui mừng được gặp nhau như khỏa lấp nỗi thẹn thùng; hai người càng sát gần nhau hơn, chàng dịu dàng dìu Ngọc ngồi xuống bên chiếc ghế đá, chung quanh họ là các loài hoa:hoa tim tím, hoa sen đá, có cả vạt hoa hồng tây màu đỏ thẵm rung rinh phía trước mặt, xa hơn một chút là dãy hoa pence' đủ màu sắc như gói gọn bao thuơng nhớ của chàng và nàng ,
- Ngọc ,em có thấy anh đang giữ trái tim của Em phải không?
Tay chàng khe khẽ nắm lấy bàn tay nàng ,như hôm nao trên đường khuya về nhà nàng, Ngọc nhẹ nhàng ngã đầu dựa vào vai và chàng như cảm nhận giờ đây hai tâm hồn chàng và nàng như đã thuộc về nhau. Sau nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên môi nàng như lời hứa thầm thì cùng nhau trên đường đời mai sau, cả hai như lạc trong cơn mộng lành của tình yêu, ánh nắng như hoan ca cùng gió mát thổi nhẹ trên tóc nàng, những cụm mây từ từ trôi trên cao ,như chia sẻ niềm vui cùng chàng và Ngọc.
Cả hai nắm tay nhau tung tăng dạo bước trong khu vườn Minh Tâm,trong niềm hanh phúc bất tận đã tìm được một nửa mình trong muôn triệu con người trên trái đất này; có ai biết được ngày sau sẽ ra sao, nếu như ngày ấy không xảy ra, như là một định mệnh khéo sắp đặt của con tạo, thật trớ trêu và để rồi sau mười ba năm sau ,vào lúc giữa đêm có tiếng điện thoại reng giữa đêm khuya..

....Chiều nay -thế rồi chiều đi mãi
Ngõ phố ngổn ngang -bím tóc hoa !
Không biết em tôi còn thắt bím
Có biết ngày xưa tôi vấn vuơng !?

5.
.... ngày ...tháng... năm
....Con đường Huỳnh Văn Bánh, Phú Nhuận vào ban ngày con người như trú vào những hộp nhà, để được dịu mát bởi máy điều hòa không khí, ngoài đường cuộc sống nhộn nhịp như mắc cửi, tất bật và rộn rã.
Nếu như chưa sống trong thành phố này quen, chắc hẳn sẽ thật khó để thích nghi, từ chìa bước chân xuống để đi bộ qua bên kia đường, cho tới sao để bạn hài lòng với khẩu vị trong món ăn, hoặc ngả giá để đi tới đoạn đường nào đó trong thành phố,........
  Được cái thi thoảng có những gốc cây cao to, cành lá xum xuê che được cái nóng như đổ lửa xuống đường nhựa. Khí hậu đã nóng, khói và bụi xe lại dày đặc. Con đường vốn dĩ chỉ vừa đủ rộng cho hai làn xe, nhưng lại như không vừa đủ chỗ cho sức chịu đựng con người khi đến đoạn ngã tư giao lộ, khi mà đèn đỏ bật lên. Lúc ấy mới thấy như sức chịu đựng con người nhân lên gấp bội, bền bỉ chịu đựng chờ ngọn đèn xanh bật sáng lại tất bật vươn lên đoạn đường trước mặt.
...Quán nhỏ kế bên lòng đường ,buổi chiều trời như phả dần sức nóng , chiếc dù gió che phần nào sức nóng của tia mặt trời đang dịu xuống trong một ngày; bên trong hồ cá, những con cá cảnh màu vàng bơi tung tăng trong hồ, ngoài kia tiếng xe nẹt pô vang cả đoạn đường, lâu lâu mới có chút gió phả qua làm lòng người nhẹ lại đôi chút.
.." Ngày mai anh đi ,biển nhớ tên anh gọi thầm..." tiếng nhạc vẳng qua từ phía nhà bên cạnh, đúng thời gian chàng và Ngọc đang ngồi bên nhau, nghe dòng tâm tư chảy dài theo nỗi nhớ, từng cung bậc của cung đàn như nỗi sầu chopin thánh thót theo tiếng piano.

 Cuộc đời như dòng sông chảy dài, chia nhiều nhánh để vươn dài ra cửa biển, đời người cũng vậy, có lúc gấp cũng chỉ biết khoanh tay, mà chẳng thẹn mặt anh hùng. Có lúc đành phải xuôi theo đinh mệnh số phận an bài, có nói được chăng chỉ là khỏa lấp và dối lòng.
...Nhận được phong bì, nhìn con tem và chữ viết đoán được là Ngọc, nhưng lại dường như là tấm thiệp, lòng chùng xuống bao nỗi tiếc thương ... Đành vậy thôi ...Đêm xuống dần, nhìn qua khung cửa xa xa có ánh đèn màu vàng huyễn hoặc; bấc giác liên tưởng lại cảnh ngọn đèn đường năm nao trên con đường về nhà nàng biết bao là hạnh phúc. Khuôn mặt Ngọc như vẫn luôn hiện hữu trong nỗi nhớ của chàng " Chuyện đời thuờng" chăng !!??

Chuyện đời thuờng,mà anh hay viết
Là nhớ về em thuở hẹn hò
Để từng nét chữ anh nắn nót
Gom hết yêu thuơng trải hết lòng

Nhớ con đuờng đèo xuống phuơng lâm
Nhớ nét ngây thơ dáng em cuời
Mà mỗi cung đèo một bậc nhớ
Thấp thoáng đâu đây mái tóc huyền

Chuyện đời thuờng làm sao mà kể hết
Vì đời thuờng rất thật chẳng mộng mơ
Đời thuờng câu chuyện em biết đấy
Biết kể từ đâu ...chuyện đời thuờng

...Bẵng đi cũng bảy năm trời trôi qua lặng lẽ, thỉnh thoảng chàng vẫn liên lạc với nàng qua người quen; rồi những lo toan tầm thuờng của cuộc sống, khiến chàng như bị hút vào dòng xoay của chúng, tất bật lo toan, dự tính đủ điều; nỗi nhớ cũng nguôi ngoai dần theo năm tháng ....Biết sao hơn và làm sao được khi mà dường như chung quanh cũng chẳng còn gì, cách đây 5 năm về trước chàng cũng có dịp đi ngang qua nơi xưa, nhưng chỉ là loay hoay tìm lại những điều rất quý, đã mất.
...Đêm xuống dần như mọi đêm, ngàn đêm qua và trôi dần trong thói quen ngổn ngang trăm chiều của một ngày, thiếp dần trong giấc ngủ..xa xa như nghe có tiếng phone...ba hồi chuông liên tiêp... choàng dậy giữa đêm khuya...nhìn số phone lưu lại trong máy - nhỡ ra - lòng dâng bao niềm nguôi ngoai.....
      Viết xong ngày 12 tháng 3 năm 2013  


No comments:

Post a Comment